- Truyện những điều hướng dẫn cần thiết hot nhất và những lưu ý quan trọng cần biết Ha Long Bay - Du lịch Hạ Long - Tour du lịch Hạ Long Bay Trang đọc truyện tiên hiệp hay hoàn thành. Dịch vụ Hạ Long. Đoàn liên ngành đã tiến hành kiểm tra chi nhánh công ty thẩm mỹ Linh Anh ((277 Nam Kỳ Khởi Nghĩa, P.7, Q.3), tại buổi làm việc thanh tra Sở Y tế phát hiện một người xưng là điều dưỡng đang truyền trắng da cho khách hàng. Top 8 các web đọc truyện chữ tốt nhất đươc bình chọn - Thichtruyen.vn 9. Web đọc truyện chữ - Santruyen.com 10. Blogtruyen 11. Trang web truyện hay - TruyenTranh Tổng kết 1. Wattpad - web truyện chữ hot nhất hiện nay Wattpad.com là một w eb đọc truyện chữ chuyên chia sẻ trực tuyến được cộng đồng yêu truyện nước ta cực kì yêu thích. Bác Dịch hiển nhiên tâm tình có chút vui vẻ, anh hơi tươi cười, rời khỏi bên người Trang Ngải Lâm, đi vào trong vườn nho, tới trước một bụi nho nào đó, lúc cúi xuống phía dưới, vươn tay thật cẩn thận nâng chùm quả thoạt nhìn sáng bóng, mặc dù có nhiều kinh nghiệm Trang chủ; Dịch Ám Hà Truyện Chương 217: Màn 15 - Bạch Lộ 8 Athox Dragon1997nb UyênNguyen4444 naruto77799 mrphungbh Ha binh nguyendangvu Nguyễn Tấn Hưng HCTHANG bachcongtu dongly1109 Narssk94 xuchieng anhnganhlu Suwang 0973989563 ta0deocobiet1 - Đề cử sẽ giúp truyện lên Top Ngọc Phiếu. Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Bài bút ký đầy nước mắt Trang Hạ dịch Những hiểu lầm vô tình nối tiếp, đã làm vấp những bước chân của hạnh phúc. Khi cái thòng lọng của số mệnh bắt ta trả giá, tất cả đã trở nên muộn màng. 1. Khi đưa mẹ chồng về đây an hưởng tuổi già, ai ngờ đó là gốc rễ sự chia ly của chúng tôi. Sau khi kết hôn hai năm, chồng tôi bàn với tôi đón mẹ lên ở chung để chăm sóc bà những năm tuổi già. Chồng tôi mất cha từ ngày anh còn nhỏ, mẹ chồng tôi là chỗ dựa duy nhất, mẹ nuôi anh khôn lớn, cho anh học hết đại học. "Khổ đau cay đắng" bốn chữ ấy vận đúng vào số phận mẹ chồng tôi! Tôi nhanh chóng gật đầu, liền đi thu dọn căn phòng có ban công hướng Nam, phòng có thể đón nắng, trồng chút hoa cỏ gì đó. Chồng tôi đứng giữa căn phòng ngập tràn nắng, không nói câu nào, chỉ đột ngột bế bổng tôi lên quay khắp phòng, khi tôi giãy giụa cào cấu đòi xuống, anh nói "Đi đón mẹ chúng ta thôi!". Chồng tôi vóc dáng cao lớn, tôi thích nép đầu vào ngực anh, cảm giác anh có thể tóm lấy cả thânh hình mảnh mai bé nhỏ của tôi, nhét vào trong túi áo. Mỗi khi chúng tôi cãi cọ và không chịu làm lành, anh thường nhấc bổng tôi lên đầu quay tròn, cho đến lúc tôi sợ hãi van xin anh thả xuống. Nỗi sợ hãi hạnh phúc ấy làm tôi mê mẩn. Những thói quen ở nhà quê của mẹ chồng tôi mãi không thể thay đổi. Tôi thích mua hoa tươi bày trong phòng khách, mẹ chồng tôi sau này không nhịn được bảo "Bọn trẻ các con lãng phí quá, mua hoa làm chi? Nào có thể ăn được như cơm!" Tôi cười "Mẹ, trong nhà có hoa nở rộ, tâm trạng mọi người cũng vui vẻ". Mẹ chồng tôi cúi đầu cằn nhằn, chồng tôi vội cười "Mẹ, người thành phố quen thế rồi, dần dần mẹ sẽ quen thôi!" Mẹ chồng tôi không nói gì nữa, nhưng mỗi lần thấy tôi mang hoa về, bà vẫn không nhịn được hỏi mua hoa mất bao nhiêu tiền, tôi nói, thì bà chép miệng. Có lần thấy tôi xách túi lớn túi nhỏ đi mua sắm về, bà hỏi cái này bao nhiêu tiền cái kia giá bao nhiêu, tôi cứ kể thật, thì bà chép miệng càng to hơn. Chồng tôi véo mũi tôi nói "Đồ ngốc, em đừng nói cho mẹ biết giá thật có phải đỡ hơn không?" Cuộc sống hạnh phúc đã lẳng lặng trỗi những âm điệu không êm đềm. Mẹ chồng tôi ghét nhất là thấy chồng tôi dậy nấu bữa sáng, với bà, làm đàn ông mà phải vào bếp nấu nướng cho vợ, làm gì có chuyện ngược đời đó? Trên bàn ăn sáng, mặt mẹ chồng tôi thường u ám, tôi giả vờ không nhận thấy. Mẹ chồng tôi bèn khua bát đũa canh cách, đấy là cách phản đối không lời của bà. Tôi là giáo viên dạy múa ở Cung thiếu niên, nhảy múa đã đủ mệt rồi, mỗi sáng ủ mình trong ổ chăn ấm áp, tôi không muốn phải hy sinh nốt sự hưởng thụ duy nhất đấy, vì thế tôi vờ câm điếc trước sự phản ứng của mẹ chồng. Còn mẹ chồng tôi thỉnh thoảng có giúp tôi làm việc nhà, thì chỉ làm tôi càng bận rộn thêm. Ví như, bà gom tất thảy mọi túi nilông đựng đồ và đựng rác trong nhà lại, bảo chờ gom đủ rồi bán đồng nát một thể, vì thế trong nhà chỗ nào cũng toàn túi nilông dùng rồi; Bà tiếc rẻ không dùng nước rửa bát, để khỏi làm bà mất mặt, tôi đành phải lén lút rửa lại lần nữa. Có một buổi tối, mẹ chồng tôi bắt gặp tôi đang lén rửa lại bát, bà đập cửa phòng đánh "sầm" một cái, nằm trong phòng khóc ầm ĩ. THÔNG TIN EBOOKTên sách Tập truyện văn học mạng – Mẹ ĐiênTác giả Nhiều tác giả Thể loại ShortstoryDịchTrang hạNguồn xuất bản 2011Tạo và hiệu chỉnh ebook Hoàng Nghĩa HạnhThư viện Tinh TếDự án ebook định dạng epub chuẩn cho mọi thiết bị di động Văn học mạng qua hiện tượng một nhà văn trẻNhà văn Trang Hạ“Nếu như trước, tác phẩm tạo nên nhà văn thì bây giờ chính nhàvăn sẽ tạo ra tác phẩm theo nhận định của độc giả trực tuyến” nhà văn trẻ Trang Hạ nhận xét.“Từ giải thưởng Văn học tuổi hai mươi năm 1995 đến cuốn sáchđầu tiên xuất bản trên blog, tôi đàn bà hơn và cũng đời hơn” đó làlời thú nhận của Trang Hạ. Chị hiện là phóng viên thường trú củaBáo Tiền Phong ở Đài Loan. Ở đây, ngoài cuộc chuyển mình củamột đại diện lứa văn học tuổi mới lớn còn là sự chuyển động củamột mảng văn học còn khá mới mẻ ở Việt Nam văn học sự cố nhỏ, tập truyện ngắn Những đống lửa trên vịnh TâyTử của Trang Hạ được giải thưởng NXB Thanh Niên 2004 songlại bị chính NXB này từ chối in với với lý do có truyện ngắnchính viết về đồng tính !. Nhưng bạn đọc thì vẫn có thể đọctruyện ngắn ấy trên internet. Nhiều truyện ngắn được Trang Hạgiới thiệu trên các diễn đàn văn học mạng ttvnol, evăn và khi cóblog, chúng quy tụ độc giả vào blog Trang Hạ với hàng ngàn lượtbạn đọc mỗi ngày. Không phải là một mà là hai cuốn sách của Trang Hạ ra mắt vàocùng một thời điểm do NXB Hội Nhà văn phát hành đã đưa nhàvăn trẻ này trở lại với văn đàn Những đống lửa trên vịnh Tây Tửchuyển từ blog sang sách và Xin lỗi, em chỉ là con đĩ do TrangHạ dịch của Bảo Thê – cũng là một tác giả 8X Đài Loan sáng tác trên diễn đàn mạng. Sự trở lại gây khá nhiều luồng dư luận. Haicuốn sách này đang bán chạy và tâm điểm của vài cuộc trao đổitrên Hạ kể “Tôi liên hệ mua bản quyền Xin lỗi, em chỉ là con đĩbằng cách gửi tin nhắn qua mạng cho blogger Bảo Thê. Thậtmừng vì sau thời gian dài trao đổi và theo sát tiến độ những côngviệc tôi làm ở Việt Nam, tác giả đã đồng ý cho tôi độc quyềndịch toàn bộ 5 tiểu thuyết của cô để xuất bản ở Việt Nam cùngthời điểm với cuốn nguyên bản xuất bản”.Hiện Trang Hạ đang dịch tiếp Huynh và Muội, một tiểu thuyết vềxã hội đen và tình yêu của Bảo Thê. Tháng tới, chị sẽ in Mẹ điên,tập hợp nhiều tác giả Hoa ngữ vô danh chưa từng được dịch ratiếng Việt. Đây cũng đều là các sản phẩm của văn học mạng, màtheo Trang Hạ “Có tới hàng ngàn các nhà văn trẻ, nhiều ngườirất nổi tiếng ở đại lục là những nhà văn ẩn danh, họ công bố tácphẩm trên diễn đàn văn học. Họ có điều kiện để tạo ra dư luậnbằng internet. Họ đã quyết định phong cách, công chúng và tácphẩm ngay từ lúc khởi sinh tác phẩm”.Tại Trung Quốc đã có những cuộc bình chọn, giải thưởng dànhriêng cho dòng văn học mạng. Còn tại Việt Nam, đã rải rác cóvài tác giả trẻ khai sinh từ internet. Và cũng đã đến lúc cần cómột cái nhìn đúng đắn và thiện cảm hơn về những sản phẩm từinternet. Có những thứ không thể gọi là văn, nhưng ngược lại cũng có nhiều người vô danh góp những dòng viết bất con mắt xanh cũng có thể tìm thấy nhiều tác giả, biết đâulà tác gia cho mai sau từ đây? Chu Minh Vũ Mẹ ĐiênVương Hằng TíchHai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qualàng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngạingần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng điqua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậmchân, đuổi “Cút cho xa!”. Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứcười ngây dại quanh quẩn trong đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máychém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mangcô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhàtôi “đứa nối dõi” sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn,nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả,cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấycái răng vui sướng nói “Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bàcái đứa chống gậy rồi!”. Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi,không bao giờ cho mẹ đến gần chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùnghết sức gào lên “Đưa, đưa tôi…” bà nội mặc kệ. Tôi còn trứngnước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩncầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi “Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày. Tao mà phát hiện mày bếnó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổimày cút!”. Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểura, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xangó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi khôngđược một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôicho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có “bệnh thần kinh”, nếu lâysang tôi thì phiền đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèođói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phảitreo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bátcơm đưa cho mẹ, bảo “Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi,mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nàogiàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đâynữa, nghe chửa?”. Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm,nghe bà nội tôi hạ “lệnh tiễn khách” liền tỏ ra kinh ngạc, ngụmcơm đờ ra lã tã trong miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòngbà, lắp bắp kêu ai oán “Đừng… đừng…”. Bà nội sắt mặt lại, lấytác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét “Condâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lànhgì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai nămrồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấychưa hả?”. Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, “phầm!” một tiếng. Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội,lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắtrưới trên những hạt cơm trắng nhệch. Dưới cái nhìn giám sát,mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát mộtphần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đángthương nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữamẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội tronglòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứngrắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài. Bà nội quay đầu đi, nuốt nhữngnước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói “Ăn mau ăn mau, ănxong còn đi. Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!”. Mẹ tôi dườngnhư tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn,thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâukhông bước ra. Bà nội dằn lòng đuổi “Cô đi, cô đi, đừng có quayđầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!”. Mẹ tôiquay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ômtôi một nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lầnđầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cườihạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵndưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôitrở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoàitôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bàđòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi “Mẹ mày là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi.” Tôi tìmbà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ “bà langsói”, thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó,tôi làm gì biết “điên” nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹtôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không?Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo “Thụ, mauđi xem, mẹ mày về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!” Tôimừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội vàcha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kểtừ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc taicòn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêmtrong đống cỏ nào. Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặthướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúatrước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu. Khi tôivà lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đámtôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôichòng chọc, nhếch mép bảo “Thụ… bóng… bóng…”. Mẹ đứnglên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào lòng tôi vớivẻ nịnh nọt. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, khôngngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người thằng cu đứng cạnh tôi kêu to “Thụ, bây giờ mày biết conđiên là thế nào chưa? Là mẹ mày như thế này đấy!”Tôi tức tối đáp lại nó “Nó là mẹ mày ấy! Mẹ mày mới là conđiên ấy, mẹ mày mới là thế này!” Tôi quay đầu chạy trốn. Ngườimẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ vềnhà. Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thépđược nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởimẹ đã làm tôi mất thể không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nóivới mẹ, càng không bao giờ gọi “Mẹ!”, khi phải trao đổi với mẹ,tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyệncho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi “quan sáthọc hỏi”, bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi,liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xongcả hai bồ “cỏ lợn”. Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt làlúa giống vừa làm đòng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bànội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa “Con mẹ điên lúa và cỏmà không phân biệt được…” Bà nội còn đang chưa biết nên xoayxở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạycon dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trướcmặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi “Đánh chếtcon điên này, mày cút ngay đi cho bà…”Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốnđầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi “Đừng…đừng…”. Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủđộng bảo “Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữcô ta chặt một tí là được…”. Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oạingười dưới đất thút thít khóc. Tôi khinh bỉ bảo “Cỏ với lúa màcũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!” Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi “Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là mẹ mày đấy!”Tôi vùng vằng bĩu môi “Cháu không có loại mẹ điên khùng thếnày!”“A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!” Bànội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dướiđất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảngthốt “Đánh tôi, đánh tôi!”Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bàtrên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm “Con mẹ điênnày, trong lòng nó cũng biết thương con đây!”. Tôi vào lớp một,cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá,mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo củabà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rànào lớn một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngộtđổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đếntrường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như conkhỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớngẩn, miệng còn gọi tôi “Thụ… ô…”. Có mấy đứa bạn tôi cườikhúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủngkhiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hậnthằng Phạm Gia Hỷ cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đangkhoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đậpthật mạnh cho nó một phát, nhưng bị Phạm Gia Hỷ tránh xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏcon, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng “vút” kéo dài từ bên ngoài lớphọc, mẹ giống như một đại hiệp “bay” ào vào, một tay tóm cổ Phạm Gia Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điênrất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổngthằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọibố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên khôngtrung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổngtrường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi vì tôi gây ra đại hoạ, mẹ lại làm như không có việc gì xảy mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấylòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ khôngtỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bịngười ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên “Mẹ!” đâylà tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói. Mẹ sững sờ cả người,nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồnglên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng chemột cái ô về nhà. Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụngrời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừabước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao taythước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trướctiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trongnhà như vừa có động đất cấp chín. Đây là những người do nhàPhạm Gia Hỷ nhờ tới, bố Phạm hung hãn chỉ vào cha tôi nói“Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, mẹ màytao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra.”Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà họ Phạm, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìnmẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡthắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ. Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại nhưmột con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng,chạy trốn, cả đời tôi không thể quên tiếng thắt lưng da vụt lạnhlùng lên thân mẹ và những tiếng thê thiết mẹ kêu. Sau đó phảitrưởng đồn cảnh sát đến ngănbàn tay bạo lực của cha. Kết quảhoà giải của đồn cảnh sát là Cả hai bên đều có tổn thất, cả haikhông nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bátđũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ômmẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết. “Mẹ điên ơi, không phải là tôimuốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này khôngthể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởinghèo khổ quá mà thành hoạ đấy thôi!”. Cha lại nhìn tôi nói“Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bịngười khác bắt nạt suốt đời, nhé!”. Tôi gật đầu, tôi hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnhngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi HồBắc xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôimới có thể học học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đilàm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ,không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi. Hai mươi ki lô mét đường núingoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi,gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vìcon trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thíchkhám phá hiện tượng lại là một chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăncho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm mộtquả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ “Ngọt quá, ở đâu ra?” Mẹ nói“Tôi… tôi hái…” không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôichân thành khen mẹ “Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!”. Mẹ cườihì lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận antoàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳthi cuối cùng của thời phổ thông. Ngày hôm sau, khi đang ở trênlớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi rangoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không?Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi. Thím nói “Không, mẹ màyđến giờ vẫn chưa về nhà!” Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắckhông đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽkhông thể lạc được. Thím hỏi “Mẹ mày có nói gì không?” Tôibảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập haitay” Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!” Thímkêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vàiquả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả. Chúngtôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước. Thím nhìn tôi rồi nói “Chúng tađi xuống khe vách đá tìm!” Tôi nói “Thím, thím đừng doạcháu…”. Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi…Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãixung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề. Tôi đau đớntới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi “Mẹ ơi,Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt!Chính là con đã lấy mạng của mẹ… Mẹ ơi, mẹ sống chẳng đượchưởng sung sướng ngày nào…” Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặtlạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núicũng rớt nước mắt theo 7/8/2003, một trăm ngày sau khi chôn cất mẹ, thư gọinhập học dát vàng dát bạc của Đại học Hồ Bắc đi xuyên quanhững ngả đường mẹ tôi đã đi, chạy qua những cây đào dại,xuyên qua ruộng lúa đầu làng, “bay” thẳng vào cửa nhà tôi. Tôigài lá thư đến muộn ấy vào đầu ngôi mộ cô tịch của mẹ “Mẹ,con đã có ngày mở mặt mở mày rồi, MẸ có nghe thấy không?MẸ có thể ngậm cười nơi chín suối rồi!”Tác giả Vương Hằng Tích và truyện ngắn “Người mẹ điên”Tác giả Vương Hằng Tích sinh ngày 28 tháng 8 năm 1969 trongmột gia đình nghèo ở nông thôn tỉnh Hồ Bắc Trung Quốc, nay làChủ nhiệm Văn phòng Tạp chí “Tình yêu, hôn nhân và gia đình “. Anh là một nhà văn lao động di cư đầu tiên của tỉnh Hồ Bắc,một trong mười thanh niên xuất sắc đầu tiên tỉnh Hồ Bắc, biêntập viên xuất sắc tỉnh Hồ Bắc. Cha anh là một giáo viên thôn quê, năm 1985 lâm bệnh nặng, giađình anh mắc nợ hơn 3000 đồng nhân dân tệ, trước cảnh nhàneo đơn, anh quyết định dở dang việc học, vào trong thành phốlàm thuê kiếm tiềngiúp cha mẹ giảm bới gánh nặng và nuôi haiem ăn học. Năm đó, Vương Hằng Tích 16 tuổi. Anh từng trợviệc tại công trường xây dựng lương tháng chỉ 20 đồng nhân dântệ không đủ tiền gửi về nhà, rồi anh lại đi giúp việc tại hiệu sách, một tháng 30, sau đi làm công rửa bát cho một nhà hàng, lươngtháng 40 đồng, và anh vừa rửa bát vừa học trộm đầu bếp xàonấu thức ăn. Đến năm 1989 anh trở thành đầu bếp thực thụ,lương tháng tăng lên đến vài trăm đồng nhân dân Hằng Tích rất ham đọc sách báo, ngoài giờ làm anhthường tìm đọc những bài văn hay, rồi tập viết lách, thậm chíước mơ sau này có thể trở thành nhà văn. Trong suốt ba nămsau đó, anh kiên trì viết lách, rồi gửi bài cho các toà soạn tạp chíbáo chí, nhưng hầu như đều bị gửi trả về, cứ như vậy cho đếnmột ngày tháng 4 năm 1992 bài viết đầu tay chỉ vỏn vẹn có trămchữ của anh lần đầu tiên ra mắt bạn đọc, tấm hóa đơn photo lạichỉ tám đồng tiền nhuận bút, anh vẫn cất giữ cho đến ngày đó cây bút trong tay không bao ngờ ngừng. Ngày 16 tháng12 năm 1995, tờ “Nhật báo Trường giang ” đã đăng sự tích củaanh, và anh trở thành tấm gương điển hình của hàng triệu laođộng di cư tại thành phố Vũ Hán tỉnh Hồ Bắc. Cùng năm, nhàvăn nổi tiếng Trung Quốc bà Trì Lệ đã giới thiệu anh đến với HộiNhà văn thành phố Vũ Hán. Nhưng anh vẫn không rời bỏ nghềđầu bếp, anh vừa xào nấu cho nhà hàng vừa sáng tác văn 7 năm 1997, anh được Tổng công đoàn thành phố VũHán trao tặng huân chương Lao động di cư Tự học thành tài duy nhất của thành 1 năm1998 anh chính thức được nhận vào làm biên tậpcho tập san “Tình yêu hôn nhân và gia đình”, từ đó anh rời khỏinghề dao thớt xoong chảo, anh đã coi việc biên tập không phải lànghề nghiệp mà là một sự nghiệp để phấn đấu cho nhân sinh 6 năm 1999 anh lại được tuyên dương là một trong mười lao động di cư của thành phố Vũ Hán, và anh đã thực hiện bướcngoặt mang tính quyết định số phận, đó là anh đã được vào hộtịch thành phố Vũ Hán trở thành một người thành thị thực năm 2004, truyện ngắn “Người mẹ điên” của anh ra đời, vàđoạt giải nhất về “Văn học kính lão” toàn quốc , gây nên sự trấnđộng trong làng văn học Trung Quốc. Truyện ngắn “Người mẹđiên ” hầu như được sáng tác như một bài tản văn trữ tình, làmrung động muôn vàn bạn đọc, sự ảnh hưởng của nó đã vượt xasự tưởng tượng của tác giả, đến nay đã có tới 47 công ty điệnảnh hoặc truyền hình liên hệ với anh muốn mua bản quyền để cảibiên để đưa lên màn bạc hoặc màn hình, nhưng anh đã bán trướcbản quyền cho hai công ty . Ngoài ra, truyện ngắn “Người mẹđiện ” của anh đã được cải biên thành kịch nói và công diễnnhiều buổi trên sân khấu ở khắp nơi trong cả nước. Nhiều nămqua anh đã cho ra mắt bạn đọc nhiều tác phẩm hay, các tácphẩm văn học của anh đã lần lượt đoạt hơn 70 giải thưởng vănhọc các loại, mặc dù trình độ văn hóa của anh chỉ có cái bằngtốt nghiệp trung học cơ sở ban phải nói thêm rằng, đến nay đã có tới hơn 15 nghìn trang web chuyển đăng truyện ngắn “Người mẹ điên” của anh, trongđó kể cả các trang báo điện tử Trung văn của Mỹ, Niu-di-lơn,Ôxtrây-li-a vv… ngoài ra còn đăng trên hơn 40 tờ báo phát hànhtrong qua hơn hai mươi năm phấn đấu gian khổ, qua cố gắngkhông mệt mỏi, ngày nay hai vợ chồng anh đã mua căn hộ hơntrăm mét vuông, con trai anh cũng đã lên trung học, giấc mơthành nhà văn của anh đã trở thành hiện thực. Mẹ điên Chuyện đời thực đẫm nước mắtGiờ tôi muốn nói thêm về truyện ngắn “Mẹ điên” . Tôi rất bấtngờ vì đây là một câu chuyện gần như ghi lại những sự kiện cóthật, được xếp vào dạng “tiểu thuyết ghi chép thật” ký thực tiểuthuyết, nhân vật chính là gia đình người cậu của tác giả VươngHằng ngắn “Mẹ điên” của tác giả Vương Hằng Tích đăng trênTiền phong Cuối tuần số 1 đã nhận được rất nhiều sự đồngcảm và chia sẻ của bạn văn trẻ Trang Hạ, người dịch truyện ngắn trên, hiện đanghọc tập tại Đài Loan đã tiết lộ thêm với bạn đọc về nhân thân củaVương Hằng Tích và quá trình trước tác “Mẹ điên”. Chúng ta sẽđược nghe thêm một câu chuyện đời thực đẫm nước tôi dịch “Vừa đọc vừa khóc” post dần lên blog, đã có nhữngbạn ngồi lì trước màn hình máy tính chờ được đọc tiếp từngđoạn, từng đoạn tôi dịch. Thời gian tôi dịch online không dài,nhưng tôi thấy khi post những dòng cuối cùng của “Vừa đọc vừakhóc”, có nhiều người đang ngồi ở nhiều miền khác nhau, trướcmàn hình laptop hay trong quán cà phê Internet đã cùng lúc chảynước đó tôi không quan tâm đến việc văn chương loại gì, vănchương của ai, tôi chỉ cần cảm thấy đọc rất hay thì sẽ dịch rachia sẻ cho bạn đọc vào xem blog của tôi, thế là OK. Vănchương mạng bản thân là một sự tự do tối cao. Trên mạng đầy rẫy chữ, hay thì được gọi là văn, còn lại toàn rác. Tôi chỉ làmviệc đơn giản là giúp các bạn bới nghĩ những truyện tôi chọn để bới cũng được nhiều bạn thích, như “Xin lỗi, em chỉ là con đĩ”, hay “Vườn Thất Lạc”,“Vừa đọc vừa khóc”… Tuy nhiên sau khi tình cờ phát hiện việcmột người dịch nào đó của Việt Nam “sáng tạo” ra hẳn một nhàvăn nước ngoài, tôi bắt đầu nghĩ nghiêm túc về việc Đi tìm tácgiả thật sự của các bài tôi một niềm tin tuyệt đối rằng, tất cả mọi sáng tác trên mạngđều có tác giả, chứ không phải tự nó đẻ ra. Và nữa, không nhàvăn nào từ chối con đẻ của mình cả!…Thật sự là truy tìm nguồn gốc của một văn bản trên mạng vôcùng khó khăn, thậm chí không biết nó tên là gì, phải phán đoánbản gốc viết bằng tiếng Hoa giản thể hay phồn thể, xuất xứ từđâu, thậm chí từ tâm lý thích “copy xoá nguồn bài” của cácblogger để tìm kỹ những thời gian bài được post nhiều.…Tuy nhiên trong quá trình tìm kiếm, thử tất cả mọi từ khoá, sửdụng hầu hết mọi công cụ tìm kiếm của mạng tiếng Hoa, trìnhđộ “Sơ-lốc-hôm” của tôi đã đạt đến mức độ đủ thính để “đánhhơi” phương lần lượt các bài dịch trong blog của tôi đã được trả lại tên gốccủa tác phẩm, tên tác giả thật sự của nó. Mặc dù bạn đọc thì cóthể nghĩ “truyện ai viết chả được”.Và trong quá trình tìm kiếm, tôi đã thu lượm được bao nhiêu thông tin hay, tìm được các website văn học tiếng Hoa vô cùngphong phú, các kho sách vô tận có sẵn lời bình, như một tấmlọc chắc chắn để từ giờ, tôi không cần phải bới rác theo nghĩađen man nhiều quá, giờ tôi muốn nói thêm về truyện ngắn “Mẹđiên”. Tôi rất bất ngờ vì đây là một câu chuyện gần như ghi lạinhững sự kiện có thật, được xếp vào dạng “tiểu thuyết ghi chép thật” ký thực tiểu thuyết, nhân vật chính là gia đình người cậucủa tác giả Vương Hằng Hằng Tích là người dân tộc, nhà nghèo đói, thất học, họcgần hết THCS thì năm 1985 phải rời khu tự trị tỉnh Hồ Bắc, ra đikiếm việc khi mới 15 tuổi, làm mọi việc cửu vạn rồi đi học nấuăn, tự mày mò viết văn, chủ yếu là viết tản văn, ghi chép, tựtruyện lặt 1998, Vương Hằng Tích được kết nạp vào Hiệp hội Nhàvăn Hồ Bắc, là nhà văn mang thân phận “kẻ làm thuê công nhật”đầu tiên của Hồ Bắc. Năm 1999, anh cũng được tuyên dương làmột trong mười lao động trẻ xuất sắc của tỉnh Hồ Bắc, và sauđó, anh rời dao thớt cùng bếp lò để được ngồi vào một vănphòng làm biên tập viên, thật sự là vinh hạnh mà Vương HằngTích không thể ngờ tới.“Mẹ điên” chính là mợ vợ cậu của Vương Hằng Tích. Cậu củaanh hơi bị lẩn thẩn, vừa nghèo vừa xấu vừa dốt, mãi không lấyđược vợ. Mợ không rõ từ đâu dạt tới, mợ vừa câm vừa điên, vềlàng rồi thành mợ của Vương Hằng Tích. Nhưng mợ điên ăn rất nhiều, cơn điên tới thì đổ cơm vào thùngrác, hay bị mẹ chồng mắng, có lần mợ điên bị mẹ chồng bàngoại của Vương Hằng Tích đánh đau quá, đã cầm dao chémmẹ chồng gần mợ điên đẻ con trai, nhưng đêm ngủ đè chết con, nên bị cảnhà đuổi đi. Từ đó, trên hòn đá đầu thôn, có một con điên cứngồi trên hòn đá đầu mộ, khóc ti tỉ cho đứa con đã chết.“Mẹ điên” trong đời thật đã lưu lạc khắp nơi, tổng cộng làm vợcho mấy nhà, mỗi lần đều đẻ ra được một thằng con trai xong bịnhà đó đuổi đi. Mỗi lần bị đuổi “mẹ điên” đều quỳ khóc mãi trước cửa nhà người ta, không chịu đó vài năm, “mẹ điên” muốn gặp những đứa con mình đãsinh ra, nhưng đều bị mấy gia đình kia không cho gặp. Kết cục,có lần quá đói, hái đào dại ăn, “mợ điên” nhà Vương Hằng Tíchngã chết dưới khe núi, được người quanh đó chôn qua đó, cậu của Vương Hằng Tích cũng chết, năm 2004 lễ thanhminh, anh về quê thắp hương cho cậu mình, mới có người chỉcho, cách đó không xa có mộ của thấy hòn đá bé tẹo đánh dấu, Vương Hằng Tích nói, mìnhđã khóc như mưa vì hồi tưởng lại hình dáng của cậu và mợ ngàycòn sống. Những đứa con của mợ điên rải rác vài thôn quanh đócũng đã thành những chàng trai hai mươi nhiên, trong số đó, ngay cả những đứa học hành đến nơiđến chốn cũng không thèm đếm xỉa đến mẹ mình. Vào giây phút đó, đầu óc Vương Hằng Tích đầy chặt những xung động đòi phảiviết, anh nhất định phải viết để ghi chép lại cuộc đời Hằng Tích mới ngoài 30, cho biết, mình chỉ ghi lại nhữnggì đã thấy vào văn. Trong tương lai, đã có rất nhiều nhà xuất bảnTrung Quốc đặt hàng anh viết “Mẹ điên” thành một tiểu Hằng Tích cho biết, mỗi ngày dùng google có thể thấythêm cả trăm mạng đăng truyện ngắn này của anh, nhưng khôngai chịu đăng tên tác giả, nên rất nhiều người hoàn toàn không biếtanh chính là người viết ra truyện ra, có rất nhiều người “đạo” cốt truyện “Mẹ điên” để sángtác ra những truyện ngắn, truyện dài khác tương tự, khi gửi bảnthảo đi, nếu gặp phải biên tập viên tinh tường, đều bị “mắng” vàtừ chối “Mẹ điên” sau khi được đăng trên mạng Internet năm 2004, đã được đông đảo bạn đọc Trung Quốc, Đài Loan đónnhận nhiệt liệt. Tình mẫu tử vĩ đại của một người mẹ dở điên dởdại làm cảm động hàng trăm triệu người từ thành phố đến cũng thật dễ hiểu khi chỉ sau một thời gian lưu truyền trênmạng, nguyên tác “Mẹ điên” bị bạn đọc đổi tên thành “Vừa đọcvừa khóc”, và sức sống của nhân vật và câu chuyện đặc biệt đãvượt ra ngoài phạm vi văn 8/2006, “Mẹ điên” được dựng thành vở kịch lớn và lưudiễn khắp nơi trên toàn Trung Quốc, từ Quảng Đông lên tận BắcKinh. Những nhà hát chật kín khán giả đủ mọi tầng lớp, lứa tuổi, mỗi buổi diễn đều có hơn khán giả mua vé vào nhà hát,sẵn sàng đứng suốt buổi diễn để xem một cuộc sống thật hơn cảcuộc sống được bày ra trên sân cũng thu lượm đó đây vài bức ảnh về vở kịch này để mọingười hình dung. Riêng tôi, thật sự là tự nhìn lại mình, có họchành mà vẫn đòi hỏi cha mẹ quá nhiều thứ, cá nhân tôi luôn oántrách gia đình không giáo dục, dạy dỗ tôi đến nơi đến chốn, làmtôi ra đời thành thứ dở quê dở tỉnh, vừa nhẹ dạ vừa khó tính vừabốc ra xưa nay tôi chả ghen tị với ai giàu ai đẹp, tôi chỉ ghen tịvới những cô gái được gia đình dạy dỗ chu đáo về đường ăn ý ởtrong đời. Thế nhưng dịch truyện này thì giật cả mình nhìn lại,thấy có những người hoàn toàn không được nhận gì từ gia đình,trừ cái bẩn thỉu, cái rủi ro hèn kém,… nhưng cái Ác, cái xấu xakhông đè bẹp được bản tính Thiện của họ. Tôi tự cảm thấy ngạingùng với bản thân chắn ai đọc xong cũng ghê sợ cái nhẫn tâm, nghèo đói, vô tri, cùng cực bản năng trong truyện. Nhưng nếu biết rồi tránh,để gia đình mình sau này không phải khổ, thế là tốt quá rồi Hạ Yêu là thếDịch giả Trang HạTình yêu có thể biến những điều không thể thành có thểCô vì được lĩnh phần thưởng học sinh giỏi nhất trường, nên đượcđứng lên bục nhận thưởngNên cả trường biết mặtAnh trở thành kẻ ngưỡng mộNăm đó anh mười bốn hôm tan học, anh phát hiện cô không những chỉ ngồi cùngchuyến xe bus, lại còn xuống cùng một bến, nhà cô chỉ cách nhàanh một con ngõ nhờ tấm thiệp Giáng Sinh để viết thư cho cô “Hy vọng mìnhtrở thành bạn bè”.Kết quả được hồi âm là… bị giám thị cầm lên đọc trước toàntrường và những tiếng cười rúc rích chế nhạoLá thư này làm cả trường đểu biết “cóc nhái đòi ăn thịt thiên nga”Một đứa ở lớp cá biệt đòi lọt mắt xanh nữ sinh gương mẫu củatrường?Anh tiếp tục viết thư, viết rồi phong lại. Có một người bạn tôi thổ lộ, cô ấy yêu anh bạn trai suốt một năm, mà mới chỉ nắm tay, còn chưa hề hôn. Tôi hỏi cô bạn, thế giờ là năm nào, cô ấy trả lời là năm 2011. Cô ấy không còn trinh, cô ấy từng có bạn trai, nhưng cô ấy chấp nhận chỉ nắm tay người yêu mới suốt một năm, mà vẫn chưa vội hôn. Từng có người bạn viết một bài, nói con trai thường nắm tay cô ấy lúc đi qua đường, lúc đi dạ hội, lúc đi xem phim ma ở rạp, và bảo cô, nắm tay hay không nắm tay rất quan trọng. Tôi nhớ về khi còn yêu, những phút làm tôi cảm động nhất, đều có liên quan đến cái nắm tay. Lần đầu tiên tôi nắm tay bạn trai trong mối tình đầu, tôi xấu hổ đến mức độ cứ cúi gằm xuống, hồi hộp lo lắng nên ra cả mồ hôi tay, dường như lúc đó là tuyên bố "Chúng ta sẽ cùng bên nhau!", và trái tim tôi đập vội vàng cuống quýt đến gần tắt cả thở. Tôi rất thích người bạn trai lúc đó, khi đi đường, bước chân anh ấy rộng hơn vượt lên tôi, thì tay vẫn nhớ đưa về sau, lòng bàn tay hướng lên trên, ngầm nói với tôi rằng em ơi, đưa tay đây cho anh. Cái cảm giác đó êm ái lắm. Tôi cũng thích lúc đi ăn cùng bạn bè, người yêu tôi lén nắm tay tôi dưới gầm bàn, và cả hai thậm chí không nhìn vào mắt nhau, mà qua hơi ấm lòng bàn tay anh ấy làm tôi hiểu rằng anh đang ở bên tôi. Khi đi xe máy, anh ấy buông tay trái ra nắm lấy tay trái tôi, lúc lái ô tô, anh sẽ buông tay phải ra nắm lấy tay phải tôi. Tôi thích bàn tay rộng lớn của một người con trai, ngón tay dài, lòng bàn tay chắc chắn, để tôi cảm nhận được sức mạnh của anh, và yên tâm dựa vào trong vòng tay anh. Mỗi lần mùa đông, tay người bạn trai là lò sưởi của riêng tôi, cho dù trời lạnh thế nào, cho dù là mười độ dưới không, tôi đều có hơi ấm của anh. Mà hơi nóng của lòng tay người con trai bạn yêu thường vừa đủ ấm, cho dù người con trai khác cũng có thân nhiệt như thế, thì bạn cũng chỉ quen với hơi ấm của người yêu thôi. Khi chúng ta lớn lên, làm người trưởng thành, nhịp điệu của tình yêu trở nên vội vã hơn, và một cái nắm tay đã trở nên không còn nhiều ý nghĩa nữa, bạn có thể thấy một cái nắm tay sao dễ dàng, hoặc nó chả còn biểu lộ cái gì nữa. Khi chúng ta ở cạnh nam giới, có thể tất cả không còn bắt đầu bằng cầm tay nữa. Mà có thể tình yêu sẽ bắt đầu từ một cái hôn, hoặc là ta có thể làm tình với một người con trai, rồi mới yêu anh ta. Hoặc thậm chí, cái gì cũng đã "trao" rồi, nhưng vẫn không hề yêu anh ta một chút nào. Tôi cũng nghĩ đến rất nhiều người đàn ông, họ có thể đồng ý hôn một cô gái, làm tình với cô ta, nồng nhiệt như những tình nhân hạnh phúc nhất, thế nhưng chưa chắc anh ta đã chịu công khai nắm tay bạn trước đám đông. Chúng ta đã bắt đầu quen với những quan hệ tình cảm phức tạp, quen dần cả những quan hệ quá sâu về xác thịt, nhưng chúng ta lại bỏ qua một cái nắm tay giản đơn. Hoặc có thể ta không bỏ qua, ta chỉ không coi nó là một cái gì quan trọng và cần thiết. Tôi nghĩ, nắm tay hẳn rất đơn giản, nhưng nó chính là một thứ quan hệ xác thịt khó thực hiện nhất. Chúng ta có thể dễ dãi nắm tay bất kỳ người nào, nhưng chúng ta không dễ dãi làm tình với bất kỳ người nào. Ngược lại, chúng ta có thể rất dễ làm tình với một người nào đó, nhưng chúng ta lại rất khó nắm tay một cách giản dị và thiết tha với họ. Tôi nhớ lại những người con trai đã yêu tôi, họ rất ít nắm tay tôi, và khi đi đường, đại đa số là tôi chủ động nắm lấy tay họ. Họ vì là người chững chạc, trưởng thành, nên không còn bột phát và chủ động, tôi đã không bao giờ nói với họ rằng, tôi mong biết bao người yêu đưa tay dắt tôi trước, chủ động nói anh yêu em, chủ động nói anh trân trọng em biết bao, anh cần em biết bao. Mặc dù tôi là một cô gái rất tự tin năng động, nhưng tôi rất cần bạn trai chủ động, anh hãy cho tôi sức mạnh để tôi yêu anh đi. Không lẽ nắm tay, nói yêu tôi lại khó khăn thế? Phụ nữ dù đã chững tuổi, hay còn thơ ngây, cái phụ nữ cần rất giản đơn. Có nhiều khi trên đường về, những cái nắm tay của những đôi vợ chồng già đã làm tôi cảm động. Có bao nhiêu người trên thế giới già rồi, đi không nổi nữa, nhưng vẫn được một bàn tay nắm dìu đi chầm chậm? Trong cả cuộc đời này, đến khi bạn già, xấu xí, bệnh tật đầy, bước đi thập thễnh, anh ấy sẽ còn ở bên bạn nắm tay bạn chăng? Cho nên mỗi khi nhìn thấy những đôi vợ chồng già tôi thường mỉm cười, nhưng không ngăn được nước mắt thấm ướt mi. Có người nói với tôi, làm tình xa cách hơn nắm tay. Tôi không hiểu, tôi nghĩ làm tình thì phải gần gũi hơn nắm tay chứ. Không phải chúng ta vẫn phân loại tình cảm theo thứ tự này Nắm tay - ôm - hôn - âu yếm vuốt ve - làm tình. Rõ ràng làm tình chứng tỏ tình yêu sâu sắc hơn nắm tay chứ? Không đâu. Thật sự là không đâu. Có những người làm tình trước, nắm tay sau. Cũng có người hôn trước, rồi mới cầm tay. Nếu sau đó chúng ta yêu nhau, thì thứ tự trên chẳng còn gì là quan trọng nữa. Nhưng bạn có phát hiện ra rằng, rất nhiều người họ muốn bí mật làm tình cùng bạn, nhưng lại không đồng ý nắm tay bạn giữa đám đông? Mà những gì còn lại ngọt ngào trong trái tim người con gái, không hẳn là lúc làm tình, mà thường là lúc bạn trai nắm tay thật chặt, thật sát, khi dọc đường, khi trên xe, hoặc cái nắm tay ngay cả lúc đã ở trên giường. Như thể qua lòng tay ấm truyền cho mình cảm giác, anh ấy yêu chân thành. Nếu một cái nắm tay có thể làm mình cảm động, nếu tình yêu có thể đơn giản như thế, thì có thể, cái nắm tay còn quan trọng hơn chuyện lên giường. Chuyện Kể Dưới Ngọn Đèn Đường Trang Hạ Phi Hư Cấu Tùy Bút / Biên Khảo CHAPTERS 14 VIEWS 36475 "Chuyện kể dưới ngọn đèn đường" là ký sự dài kỳ về cuộc sống và số phận của bảy cô dâu Việt Nam hiện đang sinh sống tại Đài Loan. Mọi sự kiện và nhân vật có thật chỉ thay đổi tên riêng và địa chỉ, tên thành phố, tên trường đại học... Mọi chi tiết công bố trong đó đều đã được sự đồng ý của các nhân vật. Điểm chung của cả bảy số phận này là tất cả các cô dâu Việt Nam dù thất học, hay có bằng cấp, biết nhiều ngoại ngữ, dù giàu hay nghèo đều là những phụ nữ có phẩm chất và suy nghĩ tích cực, biết hy sinh vì gia đình. Nhưng chính những xung đột văn hóa và quan niệm sống là lý do dẫn tới những bi kịch của việc lấy chồng ngoại quốc. Lỡ Tay Chạm Ngực Con Gái Oni - Trang Hạ dịch Trung Hoa VIEWS 7618 hai người bò lên giường, chun vào chăn tôi ôm chị thật chặt và tôi hôn và tôi cởi lại toàn bộ những vải vóc của chị, và của tôi... trong lòng tôi chỉ còn một ý nghĩ đau đớn Tôi nhất định phải có được chị ấy! Tôi nhất định phải có được chị ấy! Tôi nhất định phải có được chị ấy! cho dù chị ấy sắp rời bỏ tôi mà đi, tôi nhất định phải có được chị ấy !và tôi bắt đầu hôn triền miên tay ghì sát hôn trên má, hôn trên trán, hôn trên tay, hôn trên cổ, hôn trên cổ tay, hôn trên cẳng chân, hôn trên eo... những đối thoại hôn câm lặng trong tiếng nhạc nhè nhẹ từ máy tính... mắt tôi nhìn thẳng vào mắt chị ấy và chắc chắn trong lòng chúng tôi đều đang cùng nghĩ đến một sự việc chị ấy nhắm mắt lại... và tôi muốn lặng lẽ chia đôi chị ấy ra đây là lần đầu tiên của tôi...tôi hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu tôi thật sự là hoàn toàn không biết nên làm như thế nào tôi đã từng xem phim XXX, nhưng tôi không dám... Những Đống Lửa Trên Vịnh Tây Tử Trang Hạ Tập Truyện CHAPTERS 37 VIEWS 84036 Tập truyện được trao tặng thưởng Văn học cho Tuổi trẻ 2004 "Những Đống Lửa Trên Vịnh Tây Tử” là tập truyện ngắn về những ngọn lửa rực cháy khát khao và hoàn toàn lập thể. Truyện mà dường như không phải truyện! Những vụn vặt, những chắp nhặt đầy màu sắc từ bức tranh của cảm xúc và suy nghĩ khiến người đọc không thể dứt khỏi. Những “entry” cứ khắc khoải một nỗi niềm cô đơn không tên và rực cháy khát vọng tự do tột đỉnh. Ai đó đọc qua chợt ngỡ ngàng như thểđang soi gương và thấy chính mình trong đó? Ai đó lại thấy như lạ, như quen, như thấy lòng mình được trải ra trên từng trang giấy? Những “nhặt nhạnh” của Trang Hạ khiến không ít người trở về với chính mình và nhìn những cảm xúc đã bị lãng quên. Điểm nhấn trong tản văn của chị còn là cách xử lý câu chữ, hình ảnh tinh tế, mạnh bạo và cá tính. Cứ tưởng sẽ là sexy hay na ná như “linglei” của Trung Quốc mà không phải - tản văn của chị nữ tính, “đời” và “đàn bà” hơn thật. Giới thiệu Năm 17 tuổi ấy, Hướng Noãn chuyển đến trường ở Thẩm thành, gặp lại người bạn thời ấu thơ Lạc Hạ sau 11 năm xa cách. Cô đã nhận ra anh từ ánh mắt đầu tiên rồi, còn anh thì đã sớm quên mất rằng mình đã quen Noãn của khi đó ngoan hiền và yên tĩnh lắm, không hề quá nổi bật hay đáng chú ý, mà Lạc Hạ lại giống như vầng thái dương rực rỡ chói mắt của ngày hè, được rất nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ, Hướng Noãn cũng nằm trong số những cô gái tiếc rằng mãi đến khi hết lớp 12, cô và anh cũng vẫn là bạn học bình thường như trước mà ngày tốt nghiệp, Hướng Noãn lấy hết can đảm nhờ Lạc Hạ giúp cô viết vài dòng vào lưu bút của mình. Anh viết cho cô một câu chúc bình thường chẳng khác những gì anh viết cho những bạn học khác “Tương lai xán lạn, tiền đồ như gấm.”Trong mắt Lạc Hạ, Hướng Noãn chẳng có gì đặc biệt cả, cô cũng như những bạn nữ khác và chỉ là một góc nhỏ không quan trọng trong mùa hè năm ấy mà bao năm, Hướng Noãn gặp lại Lạc Hạ trong bệnh của lúc này là một vị bác sĩ ngoại khoa, còn cô thì trở thành người bệnh của Noãn vốn nghĩ rằng anh vẫn sẽ là chàng thanh niên không lúc nào không nắm giữ thanh xuân của cô trong quá khứ, là chàng thanh niên sẽ quên đi cô một cách dễ mà lần này đây, Lạc Hạ lại đặt Hướng Noãn ở nơi sâu nhất của lòng mình.“Hướng Noãn à, có thể cho anh một cơ hội không?”Em từng vụng trộm trao cho anh rất nhiều cơ hội, chỉ là anh vờ như không nhìn thấy mà thôi.– – – – – – –Sau này, Lạc Hạ rốt cuộc cũng theo đuổi được Hướng Noãn hôm nọ khi bên nhau, Lạc Hạ vô tình tìm thấy được lưu bút năm cấp 3 của Hướng Noãn trong phòng tìm được trang giấy mà mình viết, mang bí mật phủ đầy tro bụi thời gian của Hướng Noãn ra ánh sáng. Mặt sau trang giấy “tương lai xán lạn, tiền đồ như gấm.” kia, là dòng chữ của người thiếunữ đem toàn bộ năm tháng thanh xuân để thầm yêu một người ———“Em vụng trộm giấu đi từng tháng từng ngày, trong mùa hè ngập bóng hình anh.”Ngày cầu hôn năm ấy, Lạc Hạ quỳ một bên gối, đầy trịnh trọng và nghiêm túc tỏ bày với Hướng Noãn “Noãn Noãn, em có bằng lòng để anh trở thành mùa hè của riêng mình em chăng?”

truyện trang hạ dịch